Thiên Đức Vĩnh Hằng Viên mua bán đất nghĩa tran Hà Nội, Phú Thọ Mr Nam 0985859972

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2016

Hà Nôi: Bỏ nhà ra nghĩa địa để sống bên mộ vợ

Ba năm nay, ông bỏ bê nhà cửa, xóm làng ồn ã để ra nghĩa trang lạnh lẽo sống bên mộ vợ. Chốn quạnh hiu ấy, ông đã tỉ mẩn tạo dựng khu vườn với đủ loại cây trái...

Với nhiều người, nghĩa địa là nơi ẩn chứa nhiều ám ảnh rợn người. Nhưng, với ông thì đó là vườn địa đàng, là vườn yêu ấm áp.


Lạc đến “vườn yêu” của người đàn ông kỳ dị
Liễu Nội (Khánh Hà, Thường Tín) là làng nghề có tiếng của Hà Nội. Gia công đủ loại từ thiết bị máy móc tinh vi đến làm đồ gia dụng đơn giản nên làng giàu có, nhà cao tầng ken nhau, đông đúc chẳng kém gì phố xá.
Rìa làng, nơi xanh ngắt đồng lúa là nghĩa địa, với vô số những ngôi mộ xây kiểu cách, cầu kỳ. Dân nơi đây gọi nghĩa địa là gò, bởi ngự ở mô đất như bát úp.
Góc gò, cạnh những ngôi mồ lạnh ngắt là khu vườn với đủ loại cây trái, hoa màu xanh um rộng chừng hơn trăm mét vuông.
Khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ, cẩn thận từ hàng rào đến từng luống rau, khóm thuốc. Vào nghia trang thì chỉ thấy sự chết chóc, ma mị nhưng lạc vào góc này thì thấy sự sống, sinh sôi hiển hiện mọi nơi.
Ông Thiệp bên "khu vườn tình yêu"
Góc vườn bên phải là giàn bầu cao quá đầu người. Giàn vuông vắn, rộng chừng 2 manh chiếu, được bắc bằng đủ thứ vật liệu từ tre, gỗ, sắt thép. Toàn những thứ người ta đã bỏ đi.
Cạnh giàn bầu là vườn đỗ đang cho quả. Nhìn những quả đỗ bóng mẩy ấy cũng đủ biết chủ nhân đã chăm bón rất đỗi cầu kỳ.
Qua mấy nếp đỗ là đến vườn thuốc, trồng xen lẫn rau thơm. Ngay cổng vườn thuốc có tấm biển chữ đã nhòe mờ. “Vườn hoa, cây cảnh làm phúc giúp đời”, là những được viết nắn nót trên tấm biển ấy.
Vườn thuốc có đủ các loại cây nhưng phổ biến vẫn là những loại mà người quê hay dùng để chữa những bệnh thông thường. Giữa “vườn làm phúc” có cây ngọc lan, tuy cao chưa quá đầu người nhưng đã hoa đã trổ, thơm ngan ngát.
Cạnh gốc ngọc lan, dưới tán chuối xanh rì là cây tứ quý bé xíu. Nếu không có tấm biển cắm ngay cạnh ghi dòng chữ “Hoa và cây tứ quý tặng em ngày 8/3/2016” thì có lẽ nhiều người cũng chẳng nhận ra đó là cây gì.
Góc bên phải khu vườn cũng là vô số những cây, hoa, rau màu… Cây nào cây nấy tươi tốt, ngay ngắn, thể hiện sự chăm sóc tỉ mẩn của con người.
Lối đi được xếp bằng những viên gạch cũ dẫn chúng tôi đến chính giữa khu vườn. Nơi ấy có ngôi mộ được xây dựng cầu kỳ bằng đá xẻ. Đó là mộ đôi. Phần bên trái đã có người nằm, bên phải thì còn bỏ không.
Trên phần mộ có bia ghi tên người đã khuất ấy có tấm bảng gỗ màu nâu đề bài thơ lục bát 4 câu. Bài thơ có tên là “Lời tâm niệm của cụ Thiệp Bùi”.
Chữ tình cùng với chữ duyên; Xin đừng thay áo mà quên lời nguyền; Bây giờ cách trở âm dương; Sau này xum họp lại chung một mồ”, ấy là lời thơ đề trên bảng gỗ.
Tấm bảng đề bài thơ tình được ông Thiệp đặt ngay trước bia mộ vợ mình.
Đang khám phá ngôi vườn kỳ lạ giữa dat nghia trang hiu hắt, vắng lặng thì chúng tôi bỗng giật nảy mình bởi tiếng hỏi bất ngờ: “Ai vào nhà tôi đấy!”.
Ngoảnh ra thì thấy một ông lão dáng thấp bé đang tất tả đi tới trên tay là lỉnh kỉnh những thứ không thể gọi tên. Nhìn vẻ mặt có phần hốt hoảng, lo lắng của ông lão thì chẳng cần giới thiệu tôi cũng biết cụ là ai.
“Tình chị duyên em”
Ông chính là Nguyễn Tài Thiệp, chủ nhân của “vườn yêu giữa nghĩa địa” này.
Tôi vừa vào làng nhặt nhạnh mấy thứ đồ linh tinh để gia cố lại giàn bầu”, chỉ vào đám đồ vừa lấy về ông lão thật thà chia sẻ.
Tôi ở đây quen rồi, về nhà là cứ thấy chân tay buồn bã, ruột gan như có ai đốt ai thiêu ấy. Đêm ngủ cũng chập chờn lắm, chỉ mong trời sáng nhanh để ra với bà ấy thôi”, vừa rót nước mời khách, ông Thiệp vừa mở đầu câu chuyện.
Giọng dí dỏm, ông Thiệp dẫn dắt chúng tôi về quãng thời gian 40 năm về trước. Quãng ấy ông mới ngoài đôi mươi và được nhiều cô gái trong vùng thầm thương trộm nhớ.
Tôi đẹp trai nhất làng đấy, có bà mê tôi còn mua cả xe đạp cho tôi đi học nữa cơ”, ông Thiệp thật thà khoe.
Tuy có nhiều người mê nhưng gia đình ông chỉ chấm một cô thôn nữ trong làng.
Ngày ấy, bởi nghèo nên gia đình muốn ông xây dựng với người trong làng chứ không đồng ý để rước “người thiên hạ”. “Lấy gái làng khác phải có nhiều sính lễ, nhà mình nghèo không theo được nên đành chịu thôi”, ông Thiệp tâm sự.
Sau một thời gian qua nhà đi lại, ông cũng bằng lòng với cô gái mà gia đình đã duyệt. Tuy nhiên, đến ngày đặt vấn đề chính thức thì người ấy lại “ngoảnh mặt làm ngơ”.
Người ấy bảo chỉ coi ông là bạn bởi trong tim đã có hình bóng khác.
Thất tình, ông buồn chán đến bỏ ăn. Đang quằn quại trong vũng lầy đau khổ thì có người chuyển đến cho ông lá thư viết vội trên giấy học trò. Tình thư viết vội. Một cô gái đã ngỏ lời rằng thương nhớ ông từ lâu.
Đọc đến cuối thư ông bàng hoàng khi biết người con gái mạnh bạo ấy chính là em họ của thôn nữ mà ông… cưới hụt.
Cô gái ấy bảo, bởi những lần ông sang nhà chị mình chơi, thấy ông hiền lành lại thêm phần vui nhộn nên yêu lắm. Yêu trong đau khổ thôi bởi ai dám giật ý chung nhân của chị gái mình.
Đúng là ông trời sắp đặt, duyên số cả rồi. Nếu bà kia mà không từ chối thì chắc gì tôi đã có được mái ấm hạnh phúc đến thế”, ông Thiệp nhớ lại.
Nhận được thư tình nhưng trong lòng còn lắm nỗi phân vân nên hơn 1 tháng sau ông mới biên thư trả lời. Bởi chưa có tình cảm gì với cô gái bạo dạn trên nên thư trả lời của ông rất… cùn.
Đại ý, ông bảo: “Nhà tôi nghèo lắm, chả có gì mà cưới em. Nếu em thích thì em tự mà lo liệu!”.
Tưởng những lời cộc cằn ấy sẽ làm đối phương cụt hứng, thui chột tình cảm nào ngờ vài hôm sau ông được cái hẹn “sang nhà em nói chuyện”.
Tới nơi, cô gái ấy bảo, cô muốn cùng mình đạp xe ra Hà Nội để mua đôi chiếu. Thời ấy, trai lấy vợ, gái lấy chồng mới cần mua đôi chiếu.
Em lấy chồng à?”, ông sốt sắng hỏi. “Vâng, em lấy chồng”, cô gái đáp. “Lấy ai?”, giọng ông gấp gáp. “Thì anh bảo em lo hết mà, lấy anh chứ còn ai nữa”, cô gái trả lời, giọng tự tin nhưng nhẹ như không.
Nghe cô gái nói vậy, ông cũng thấy xốn xang. Nghĩ “tình chị duyên em”, thôi thì cứ coi đây là sự an bài của số phận. Vậy là ông nhảy lên xe đạp đưa cô gái ấy ra Hà Nội.
Cô gái ấy chính là vợ ông, bà Nguyễn Thị Bùi, giờ đang nằm yên dưới mộ.
Càng xa, càng nhớ, càng yêu
Ban đầu thì chỉ là lấy vợ cho có thôi, nhưng càng về sau tôi càng yêu bà ấy hơn”, ông Thiệp chia sẻ.
Sở dĩ có chuyện “tình ngày càng nồng” là bởi chiến tranh rồi điều kiện công việc thời đó. Về ở với nhau được tròn 5 năm, kịp có với nhau 3 mặt con thì ông lên đường nhập ngũ.
Những ngày xông pha chiến trận ở mãi Tây Nguyên xa xôi ông mới thấy hết được tình yêu của người vợ hiền nơi quê nhà yêu dấu. Bận ruộng đồng, bận làm nghề gia truyền nhưng tháng nào bà cũng biên cho ông những trang thư dài dằng dặc.
Thư nào cũng lời lẽ ngọt ngào, yêu thương nồng thắm. Bà mong ông lành lặn trở về để cùng bà… đẻ tiếp.
Năm 1969, bị thương ở đùi, ông được đưa ra Bắc an dưỡng. Xe qua Thường Tín, ông nhảy xuống và cứ thế tong tong chạy bộ cả chục cây số về nhà thăm vợ thăm con.
Ngày nào cũng tỉ mẩn làm việc, sau 3 năm ông Thiệp đã tặng người vợ quá cố cả một "vườn yêu" với đủ loại cây trái, cỏ hoa.
Không biết chồng về nên thình lình thấy ông trước mắt, rụng rời chân tay, ôm ông mà bà như quỵ ngã. Biết vợ nhớ mình cháy bỏng nhưng ông vẫn bông đùa: “Dính mảnh bom nên súng ống hỏng rồi!”.
Nghĩ nói đùa để người vợ suốt mấy năm trông ngóng có dịp bất ngờ nhưng đêm đó, thấy ông về, mọi người đến chơi đông nên ông cũng chẳng có điều kiện để… “thanh minh”.
Sớm hôm sau, khi trời còn chưa tỏ thì ông đã được anh trai mình chở ra xe để lên Sơn Tây điều dưỡng. Ở khu điều dưỡng đó được 2 ngày thì bà bắt xe khách lên tìm.
May mà nơi tôi điều dưỡng anh em cũng tâm lý tạo điều kiện để hai vợ chồng gần nhau chứ không thì bà ấy còn đau khổ thêm thời gian dài nữa”, ông dí dỏm kể.
Hết thời gian điều dưỡng, ông về làm cán bộ xã. Được gần nhau, tình yêu cháy bùng ngùn ngụt. Hai người con nữa lại nối tiếp chào đời.
Đất nước giải phóng, ông nhận nhiệm vụ mới là đi xây dựng kinh tế nông trường ở mãi cao nguyên Mộc Châu (Sơn La). Yêu vợ thương con nhưng “nợ nước nặng hơn”, ông lại khoác ba lô lên đường. Thêm 10 năm nữa ông vắng nhà biền biệt.
Các con tôi mình bà ấy ở nhà nuôi dạy. Nhiều lúc nghĩ thương bà ấy lắm, có chồng mà cứ như không ấy”, ông tâm sự.
Mãi đến năm 1987, khi ông nhận sổ hưu thì hai vợ chồng mới trọn vẹn bên nhau.

>> Xem thêm 

Hà Nội: Tận dụng mồ mả của người chết làm nơi kinh doanh

Cả tuyến đường đi vào khu nghĩa địa của thôn Triều Khúc ngập tràn lông gà, lông vịt và được phơi chật kín trong khu đất của nghĩa địa.


Nhiều năm nay, quanh khu dat nghia trang thôn Triều Khúc (xã Tân Triều, huyện Thanh Trì, Hà Nội), đoạn qua xóm Cầu bị người dân nơi đây dùng để sấy, phơi đầy lông gà, lông vịt gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống của người dân.
Giáp ranh với Thủ đô Hà Nội lại gần đường giao thông, từ lâu thôn Triều Khúc, xã Tân Triều, huyện Thanh Trì, Hà Nội đã nổi tiếng với nghề "lông gà, lông vịt".
Cả tuyến đường đi vào khu nghĩa địa của thôn Triều Khúc ngập tràn lông gà, lông vịt và được phơi chật kín trong khu đất của nghĩa trang, thậm chí có khi còn phơi tràn lên đường đi lại.
Những khoảng đất rộng của khu nghĩa địa được các hộ dân láng ximăng để thuận tiện cho việc phơi phóng.
Trên con đường cuối làng dẫn ra bãi phơi, ruồi nhặng bay vù vù, mùi hôi thối bốc ra từ những sân phơi ẩm ướt làm cho người chưa quen mùi cảm thấy khó chịu.
Lông gà, lông vịt phơi tràn lên cả các phần mộ.
Một phần mộ ở giữa khu trung tâm nghĩa địa được người dân tận dụng để phơi các loại lông gà, vịt.
Lò sấy lông gà, lông vịt được đặt trong một túp lều lợp ngói fiprôximăng bên cạnh mồ mả ở khu nghĩa địa.
Người dân ở đây cho biết, số lông gà, lông vịt này do một số gia đình ở đây thu mua từ khắp nơi ở Hà Nội như Thường Tín, Thanh Oai, Mỹ Đức...
Tuy nhiên, nhiều người dân trong làng đã phản ánh về việc làm này gây ảnh hưởng đến mỹ quan đường làng, ô nhiễm môi trường và ảnh hưởng đến tâm linh.
"Những túi nhựa thải bị ủ lâu ngày, lẫn trong đó là đủ thứ tạp chất, dịch, thực phẩm bẩn, nên khi trời mưa nước cứ thế rỉ ra và bốc mùi hôi tanh nồng nặc mỗi khi qua đây", một người dân làng Triều Khúc cho biết.
Những bao tải rác chất ngổn ngang quanh khu vực nghia trang.
Ông Hoàng Trọng Đức, Phó chủ tịch xã Tân Triều cho biết: Đây là nghề lâu năm của địa phương, khoảng năm 2005 người dân phơi nhiều lông gia cầm ra trục đường đi lại nơi dân cư, rất nhiều người dân đã phản ánh lên chính quyền. Do đó, các hộ dân đã xin ra bãi đất ruộng gần khu nghĩa địa để dựng nghề mưu sinh, họ dựng lều, lợp mái fiprôximăng phơi phóng lông gia cầm, dần dần họ tận dụng những phần đất trống trong nghĩa địa để mở rộng đất làm.
Ông Trịnh Đình Tâm - Phó chủ tịch UBND xã Tân Triều - phụ trách Văn - Xã khẳng định: "Chính quyền xã không đồng ý với việc làm này của người dân vì nó ảnh hưởng đến môi trường, đời sống tâm linh của người dân. Chúng tôi đã nhiều lần nhắc nhở, năm 2012 chính quyền xã đã phải dùng hình thức cưỡng chế đối với các hộ dân (gồm 15 hộ), tuy nhiên đến nay một số hộ dân trong địa phượng bắt đầu có dấu hiệu tại phạm lại (khoảng 8-9 hộ). Chúng tôi sẽ có biện pháp nhắc nhở và xử lý trong thời gian tới cùng với đó sẽ đề nghị lên cấp trên quy hoạch đất để người dân có nơi dựng nghề".

>> Xem thêm

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2016

Tôi mất một đứa con trai rồi, ông trời đừng cướp mất đứa còn lại

Sau cuộc phẫu thuật mổ u não, Tuấn được chỉ định chuyển sang Bệnh viện Ung bướu xạ trị. Sau cái chết của người con trai cả, rồi biến cố đến với Tuấn, vợ chồng chị Huyên lâm vào cảnh cơ cực lo từng đồng chạy chữa cho người con trai còn lại...


Sau mấy tháng điều trị, phẫu thuật lấy khối u não, Trần Văn Tuấn (SN 2000, trú tại xóm 3, xã Nghi Công Nam, Nghi Lộc, Nghệ An) được về nhà ít hôm để chuẩn bị bước vào giai đoạn xạ trị. Nhìn đứa con trai gầy rộc, một nửa cơ thể đã bắt đầu khó cử động do di chứng của khối u chèn ép dây thần kinh, chị Nguyễn Thị Huyên (SN 1977) xót xa cứ khóc suốt. Đang nuôi con nhỏ nên mấy tháng qua chị Huyên phải ở nhà. Việc chăm sóc Tuấn ở bệnh viện nhờ cả vào chồng và người mẹ già hơn 70 tuổi của mình.
16 tuổi, Trần Văn Tuấn vừa trải qua cuộc phẫu thuật u não. Người anh trai của em cũng ra đi vì chính căn bệnh này.

Nước mắt rơi lã chã, chị kể, chồng chị ở rể, không có đất cày cấy nên sau khi sinh được 2 đứa con trai Trần Văn Ngọc (SN 1998) và Trần Văn Tuấn thì cả hai quyết định gửi con cho bà ngoại, vào miền Nam làm thuê. Tích góp cả chục năm trời mới dám xây căn nhà mái bằng, mất 5 năm trời nhà mới xây xong. Cứ nghĩ có nhà cửa rồi, chỉ làm lụng nuôi con ăn học nữa là ổn, ai ngờ…
Tháng 6/2012, Trần Văn Ngọc kêu đau đầu và mất khi đưa đến bệnh viện chưa được bao lâu. “Bác sỹ bảo nó bị tổn thương não”, chị Huyên khóc nấc lên.
Sau cái chết của Ngọc, anh chị quyết định sinh thêm một đứa con nữa cho Tuấn có anh có em. Đứa con gái út mới hơn 1 tuổi thì Tuấn lại mắc bệnh.
Một đứa con trai đã mất, đứa con trai còn lại đang chuẩn bị bước vào giai đoạn xạ trị, chị Huyên như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, không hiểu vì sao các con của mình cùng mắc một chứng bệnh như nhau.

“Hồi tháng 9 năm ngoái, tay chân Tuấn xuất hiện những mảng màu thâm tím. Chị nghĩ là con chơi đá bóng, va chạm nên mới thế. Sau thấy Tuấn kêu mỏi tay chân bên trái, khó cử động, hoảng quá chị đưa con đi viện. Qua mấy viện, họ kết luận nó có khối u ở não. Chị không dám tin, anh nó chết vì bệnh não, giờ nó lại…”, chị Huyên khóc nghẹn.
Nhà có gần 2 sào ruộng, đất đang ở nhờ nhà ngoại nên cũng chưa có sổ đỏ mà cầm cố. Hai vợ chồng vay nóng tiền đưa con đi viện. Sau gần 1 năm điều trị, Trần Văn Tuấn được phẫu thuật, cắt bỏ khối u trong não. “Khi bác sỹ thông báo ca mổ thành công tui như trút được gánh nặng trong lòng bấy lâu nay. Nhưng rồi họ bảo, phải chuyển cháu sang Bệnh viện Ung bướu để xạ trị. Nó mới hơn 15 tuổi đầu thôi…”, bà Nguyễn Thị Vân, bà ngoại của Tuấn rầu rĩ.
Bà Vân cầm xấp bệnh án, biên lai thu tiền viện phí của cháu mà bật khóc. Sắp tới, Tuấn sẽ phải trải qua giai đoạn xạ trị, còn tốn kém hơn nữa...

Bà Vân cùng anh Trần Văn Thắng (bố của Tuấn) đưa Tuấn về nhà đợi ngày ra Hà Nội xạ trị theo lịch. Tranh thủ mấy ngày nghỉ, anh Thắng ra đồng gặt lúa. Hơn 2 sào, được mấy tạ nhưng có lẽ chẳng mang được hạt lúa nào về nhà.
“Nợ từ hồi đưa Ngọc đi viện trả được 1 ít, đang còn gần 100 triệu thì Tuấn lại đi viện. Nợ cũ, nợ mới phải lên đến hơn 200 triệu rồi. Lúa gặt xong, cũng chẳng cần phải phơi phóng chi cả mà bán luôn để lấy tiền đưa Tuấn đi xạ trị. Mà bán cả từng ấy lúa cũng chỉ được dăm triệu, phải mượn thêm sổ đỏ của anh em cầm cố ngân hàng. Hai đứa con trai, giờ chỉ còn thằng Tuấn, anh chị biết mần răng mà cứu con đây?”, chị Huyên hỏi rồi lẳng lặng lại giường, xoa bóp tay chân cho con.
Cánh tay trái, chân trái của Tuấn đã teo dần lại, cử động khó khăn. Có hôm bà ngoại về có việc gia đình, bố đi lấy thuốc, Tuấn tự đi vệ sinh rồi ngã bầm dập cả người, mọi người chẳng dám để tự làm gì. Nằm trên giường, khuôn mặt Tuấn buồn rười rượi. Từ hồi ngã bệnh Tuấn cũng phải nghỉ học. Giờ bạn bè đã vào kỳ nghỉ hè…
Di chứng khối u não chèn ép dây thần kinh khiến một bên cơ thể của Tuấn đã bắt đầu bị liệt.

“Nhà chị Huyên thì khổ rồi, sinh được hai đứa con trai thì đứa chết, đứa mắc bệnh nặng, làm cha làm mẹ rứa chịu chi nổi. Hàng xóm láng giềng thương thằng Tuấn nhưng cũng biết làm chi được. Thương thì người giúp đôi ba chục, một trăm chi đó, chạy qua chạy lại thăm hỏi thôi chứ cũng không biết làm chi hơn”, chị Nguyễn Thị Vị, hàng xóm chị Huyên thở dài.
Về hoàn cảnh của gia đình chị Huyên, bà Phạm Thị Long – Chủ tịch Hội Chữ thập đỏ xã Nghi Công Nam cho biết: “Hoàn cảnh anh Thắng, chị Huyền thì đặc biệt khó khăn. Hai vợ chồng cũng siêng năng, cần mẫn nhưng khổ về đường con cái. Sau cái chết của cháu Ngọc thì lâm vào khánh kiệt, giờ lại đến lượt cháu Tuấn mắc trọng bệnh.
Chính quyền địa phương, Hội Chữ thập đỏ cũng hết sức quan tâm, vận động người dân trong xã và con em của xã đi làm ăn xa quyên góp được gần 15 triệu giúp đỡ cháu chữa bệnh nhưng từng đó so với chi phí chữa trị của Tuấn cũng chỉ như muối bỏ bể thôi. Vừa rồi Hội Chữ thập đỏ xã cũng có công văn gửi Hội Chữ thập đỏ huyện Nghi Lộc xem xét, hỗ trợ cho cháu để tiếp tục chạy chữa”.
Bán cả lúa non, mượn sổ đỏ cắm ngân hàng nhưng chị Huyên không biết mình có thể cứu được con hay không?
Ngước đôi mắt rất đẹp và thông minh nhìn ra mảnh sân nắng chói chang, Tuấn bảo: “Em giờ chỉ mong khỏe lại, đi học tiếp. Hoc xong cấp 3 thì đi kiếm việc làm phụ bố mẹ. Bố mẹ em khổ nhiều quá rồi”. Nhưng đến bao giờ Tuấn mới được đi học lại. Bao giờ em có thể tự kiếm việc làm dành tiền phụ giúp bố mẹ khi mà giờ đây, ngay cả tiền đi chữa bệnh cho em bố mẹ cũng chưa biết vay mượn ở đâu.

>> Xem thêm 

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2016

Chiếc quan tài 145 tuổi và thi thể bé gái cầm hoa vẫn nguyên vẹn

Chiếc quan tài 145 tuổi và thi thể bé gái cầm hoa vẫn nguyên vẹn: Trong quá trình tu sửa nhà, một công nhân đã phát hiện chiếc quan tài có thi thể một bé gái cầm hoa hồng vẫn nguyên vẹn, dù đã bị chôn vùi 145 năm.

Trong quá trình tu sửa nhà, một công nhân đã phát hiện chiếc quan tài có thi thể một bé gái cầm hoa hồng vẫn nguyên vẹn, dù đã bị chôn vùi 145 năm.




Công nhân xây dựng đào được chiếc quan tài 145 tuổi.

Trong quá trình tu sửa tòa nhà của Ericka Karaner tại quận Richmond, San Franciso, Mỹ, một công công nhân đã phát hiện ra chiếc quan tài đồng được chôn sâu dưới lòng đất.
Chiếc quan tài dài gần 1 mét, bên trong là thi thể một bé gái được bảo quản khá tốt. Bé gái có mái tóc vàng. Theo đánh giá ban đầu, có thể bé gái được chôn khi mới 3 tuổi. Kevin Boylan, một công nhân xây dựng tham gia quá trình tìm kiếm nói: “Cô bé vẫn có tóc, vẫn còn móng tay. Hoa hồng vẫn được nắm chặt”.
Một số người cho rằng đây là một trong 30.000 người được chôn trong nghĩa trang Odd Fellows từ xưa. Năm 1890, nghĩa trang bị đóng cửa, toàn bộ thi thể chuyển đến Colma chôn cất. Rất có thể chiếc quan tài của bé gái đã bị bỏ sót.
Thi thể bé gái được đặt tên là Miranda. Trên quan tài cũng không có bất kỳ thông tin gì để xác định danh tính nạn nhân. Mặc dù vậy, tất cả cũng chỉ là phỏng đoán và hiện danh tính chính xác của bé gái không ai có thể xác định được.
Thi thể bé gái bên trong vẫn còn tóc, móng tay và hoa hồng.
Chủ nhân ngôi nhà nơi phát hiện ra quan tài, cô Karner đang gặp khó khăn trong việc an táng em bé. Cô Karner cần giấy chứng tử để chôn cất thi thể em bé đồng thời gặp phải vấn đề chi phí quá đắt đỏ. Trong khi đó, thi thể Miranda ngày càng xuống cấp sau khi quan tài bị bật nắp.
Karner cũng luôn rùng mình mỗi khi nghĩ đến việc một thi thể bé gái từng được chôn bên dưới sân nhà mình. Dù vậy, cô vẫn coi “bé gái là một phần trong gia đình”, ít nhất cho đến lúc mai táng xong. Rất may, đã có một người nhận sẽ tài trợ kinh phí để xử lý quan tài, lưu trữ thi thể bé gái tạm thời trước khi mai táng tại nghĩa trang.

9 phát ngôn cuối cùng của bậc thầy phong thủy

9 phát ngôn cuối cùng của bậc thầy phong thủy: Một bậc thầy về phong thủy đã để lại 9 phát ngôn cuối cùng của mình, khiến hàng triệu người phải lưu giữ.

Một bậc thầy về phong thủy đã để lại 9 phát ngôn cuối cùng của mình, khiến hàng triệu người phải lưu giữ.


1、 Trongthương trường, đừng mong đợi sự giúp đỡ của người khác dành chobạn, bởi đối với bất cứ ai, tiền không bao giờ đủ. (Học cách chođi)
2、 Nhữngngười giúp đỡ bạn là những người bạn tốt có đạo nghĩa, những ngườikhông giúp bạn cũng không có gì đáng trách cứ, không nên nuôi dưỡngthù hận, bởi họ đâu nợ bạn! (Học cách hiểu lý lẽ)
3、 Hãyhiểu rằng không một ai nhất thiết phải giúp bạn khi bạn cần. Nếucó, người đó chỉ có thể là chính bạn. Vì vậy làm cho bản thân tựlập, mạnh mẽ, vui vẻ, hạnh phúc, mới là những việc bạn cần phảilàm, dẫu sao cũng chỉ có bản thân mới nhất thiết cùng bạn vào sinhra tử, hoạn nạn có nhau. (Học cách kiên cường)
4、 Kếtbạn không phân biệt giàu nghèo, họ có gia tài hàng tỷ với bạn mộtxu cũng không liên quan, đừng để bản thân biến thành người đầy tớ,họ có lẽ không có gì cả nhưng vẫn nhường miếng bánh mì duy nhất chobạn. (Học cách phân biệt)
5、 Đừngvì những người bạn giàu có mà xa lánh những người bạn tinh thần,dần dần bạn sẽ hiểu ra sự giàu có của bạn bè có thể đưa bạn đi ănuống vui chơi và cũng có thể mang lại đủ thứ phiền não thế tục,phức tạp và rắc rối. Những người bạn tinh thần chỉ có thể đưa bạnra đồng ruộng, bờ suối, không có cao lương mỹ tửu, không sâm banh,cà phê, không có sàn nhảy, nhưng họ có thể cùng bạn chạy nhảy, cùngbạn cười đùa như một thằng hề. (Học cách tự trọng)

6、 Cóthể tin rằng trên thế giới quả thực có tình yêu chung thủy, nhưngnó chỉ là thuộc về Ngưu lan Chức nữ, Lưu Sơn Bá, Chúc Anh Đài, bênÂu Mỹ còn có Romeo và Juliet, bởi họ đều có cuộc sống ngắn ngủi.Còn chúng ta thì phải sống thật lâu. (Học cách trântrọng)
7、 Khôngcần biết bạn kết hôn vì điều gì, một khi bạn đã có con, bạn cầnphải yêu gia đình này, bất kể nó tẻ nhạt và lạnh lẽo đến mức nào,bạn đều có nghĩa vụ phải sưởi ấm nó lên, bởi vì bạn là người cha!(Học cách trách nhiệm)
8、 Chớpmắt tuổi thanh xuân của chúng ta sẽ không còn nữa, nếp nhăn dày lêntừng ngày bên khóe mắt, chúng ta không thể ngăn sự tàn phá của nămtháng lên dung nhan, nhưng chúng ta có thể để cho trái tim làm chậmdần sự mài dũa của năm tháng như ngọc trong cát, dần dần bóng lên.Chờ đến khi chúng ta râu bạc, răng sụn, bước đi lảo đảo, bạn vẫn cóthể giữ được vầng đỏ rực rỡ trên ánh ngọc trai đến cuối cùng, khôngphải sao? (Học cách trưởng thành)
9、 Đừngnên quá cố chấp, cuộc sống có rất nhiều điều không như ý, thế giớikhông thể hoan hợp cho riêng bạn, trái đất không phải vì bạn màxoay chuyển, do đó, đừng ôm mãi sự cố chấp, chúng ta cũng chỉ lànhững kẻ qua đường ở chốn hồng trần này, được sinh ra trần truồng,khi chết đi cũng chẳng thể mang theo được gì ? (Học cách buôngtay)
Nhữngcâu nói đều thật là chân lý!